Friday, March 8, 2013

Con nợ mẹ một nàng dâu

dao tao seo hanoi,Internet marketing iNETNỗi lo của mẹ vẫn còn đó khi hai cậu con trai vẫn chưa yên bề thất gia. Con vẫn biết đó là nỗi lo âu nhất của mẹ hiện giờ, bởi mẹ nói đời người ngắn chẳng tày gang, sớm hay muộn ai cũng phải có một gia đình riêng.

 Sinh ra, mẹ đã là người khắc khổ. Nhà ông ngoại có tuốt 4 người con, mẹ là chị cả phải toan lo cơm cháo cho gia đình từ khi mới năm hay sáu tuổi gì đó (theo lời mẹ kể lại). Ngày còn nhỏ, nhà có nghề phụ là làm rổ rá, lồng bàn đậy mâm cơm cho trần thế. Mẹ phải đi gánh nứa mua từ ngoài bãi sông Hồng cách nhà gần chục cây số về để làm hàng nan.

Lớn lên một tí, bà thường hay buộc mỗi đầu đòn gánh hai chục chiếc lồng bàn và đi bán khắp các chợ vùng quê, thỉnh thoảng lên cả khu chợ phố Khâm Thiên, Trương Định. Mẹ biết đến Hà Nội từ đó, mặc dầu mẹ cũng sinh ra tại Hà Nội. Rồi mẹ cũng thi đỗ và được cử đi học Sư phạm. Đạp xe hơn hai mươi cây số đi đến Trường Bưởi (trường Sư phạm ngày xưa ở gần đường Bưởi hiện giờ), đi lên thị trấn Phùng (ngày đó trường tản cư về đấy chống địch ném bom). Mẹ bảo có những hôm thiếu cơm đói bụng, mấy chị em học cùng rủ nhau ra nhà dân gần đó làm thuê giúp họ, được họ trả công bằng mấy cây mía về ăn cho đỡ đói.

Rồi mẹ cũng học xong ra trường, về làm đay đả vỡ lòng gõ đầu bọn trẻ mỏ làng trên xóm dưới. Ngày đó để ăn còn khó chứ nói gì đến việc học hành. Lớp học của mẹ, học trò đều là con em trong làng, đói khổ lắm. Mẹ bảo, có những đứa đi học quần rách cả gấu, mẹ lại xót thương mang kim chỉ ra khâu cho. Có những đứa đi học gãi đầu rơi cả chấy ra vở, giờ giải lao mẹ lại gọi ra chải đầu bắt chấy cho. Mẹ vẫn bảo phú quý sinh lễ nghĩa. Giờ thầy cô giáo được phụ huynh và học trò trọng vọng lắm, nghĩ mà thương cho cái thời xưa ấy! Ai bảo mẹ làm cô giáo làng cơ chứ.

No comments:

Post a Comment